Thấy cảnh đó, Thạch Cảm Đương bèn tiến lên, đạp năm người Ô Minh Động và Ô Thông Thiên một người một đạp.
"Ngươi lại đánh chúng ta nữa làm gì?"
Ô Minh Động điên luôn rồi.
Tên này có bệnh gì hả! Thạch Cảm Đương nói: "Vì sư phụ không vui nên ta đánh".
Năm người ngơ ngác.
Bọn họ chưa bao giờ gặp người mặt dày như vậy! Tên Thạch Cảm Đương thật quá không biết xấu hổ.
Nịnh hót mà làm được cỡ này thì đúng là số một luôn rồi!
Tần Ninh khoát tay nói: "Được rồi, đừng đánh nữa, lỡ đánh chết thì làm sao đây?"
Dứt lời, Tần Ninh đứng dậy, đi đến đỉnh đầu Vân Thượng, hắn khoanh tay đứng đón gió, sắc mặt rất bình tĩnh.
"Sư phụ".
Không lâu sau đó, Chiêm Ngưng Tuyết đuổi đến, thấp giọng nói: "Giờ sư phụ còn cần thân xác ở đời thứ tám của mình không?"
"Tạm thời không cần".
Chiêm Ngưng Tuyết hỏi tiếp: "Sư phụ đang lo lắng điều gì không?"
"Không có gì".
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Chỉ là lòng không thoải mái thôi".
Không thoải mái sao?
Tại sao lại không thoải mái?
Tần Ninh nhìn biểu cảm của Chiêm Ngưng Tuyết, cười nói: "Thật ra cũng không có gì... từ đời thứ nhất đến đời thứ chín, và đến tận bây giờ, có các ngươi bên cạnh ta cảm thấy rất vui vẻ, thế nhưng, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673170/chuong-8406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.