Hắn chính là con trai trưởng của nhà họ Mục, là Nguyên Hoàng Thần Đế, thực lực trong các thần đế ở Thương Mang Vân Giới tuyệt đối đứng trước năm, vậy mà lại không biết?
Tần Ninh tức giận, liếc mắt nhìn Thạch Cảm Đương.
Thạch Cảm Đương ngầm hiểu, đi lên đá vào mông Ô Thông Thiên.
"Ngươi bị điên à, đánh ta làm gì, ta đã nói gì đâu".
Ô Thông Thiên gào lên.
Hắn ta vốn đã bị Tần Ninh đánh chết khiếp rồi, giờ lại bị Thạch Cảm Đương vô duyên vô cớ đánh nữa, người ta tức giận lắm đấy.
Thạch Cảm Đương mặc kệ hắn ta, hừ nói: "Ta nhìn ngươi gai mắt".
Hai thầy trò kẻ xướng người họa, làm Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết đứng xem mà ngây cả người.
Khá thật! Chẳng trách Tần Ninh lại nhận Thạch Cảm Đương làm đồ đệ, tên Thạch Cảm Đương này có khác gì con giun trong bụng Tần Ninh đâu, chỉ cần một ánh mắt là Thạch Cảm Đương biết Tần Ninh đang nghĩ gì.
"Thạch Đầu, không được vô lễ, lui ra đi".
Tần Ninh khoát tay, nhìn về phía bọn họ, cười nói: "Đệ tử của ta tệ hại lắm, đầu óc hắn ta hơi có chút vấn đề ấy mà".
"Ô Thông Thiên, cái tên Diệp Chi Vấn kia ấy, ngươi biết hắn ta là ai không?"
Ô Thông Thiên nghe hỏi, rầu rĩ trả lời: "Ta cũng không biết".
Thạch Cảm Đương làm bộ sắp đánh người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673168/chuong-8404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.