"Nói nhảm nhiều thế”.
Thạch Cảm Đương đạp ra một cái, hùng hùng hổ hổ nói.
"Sư phụ, bây giờ chúng ta lập tức đi Thương Vân Thiên sao?"
Thạch Cảm Đương tiến lên, cười hì hì nói.
“Ừ”.
Tần Ninh nói: "Nếu Ma tộc đã biết tất cả về ta, vậy chỉ sợ Tiên Phong Cốt và Đạo Trung Thiên cũng đã biết, không còn cách nào tiếp tục diễn trò tiếp, vậy thì hãy dùng đao thật thương thật đấu một trận”.
"Bọn họ còn chưa xứng!"
Thạch Cảm Đương hừ một tiếng nói: "Đấu với sư phụ chẳng khác gì con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, không không không, đó là châu chấu đá xe, kiến càng rung cây lớn, tự tìm đường chết, tự mình chuốc lấy cực khổ, điếc không sợ súng - đâm đầu vào chỗ chết!"
Nghe Thạch Cảm Đương thao thao bất tuyệt, trong lòng Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết đều vô cùng phiền não.
Các nàng đã không được gặp sư phụ bao nhiêu năm rồi, nhất là sư phụ thay hình đổi dạng trở về, trong lòng có quá nhiều lời muốn nói, tên Thạch Cảm Đương này lại cứ lải nhải không ngừng.
Chẳng qua là hai cô gái cũng không biết, thân là một trong mười đệ tử của Tần Ninh, Thạch Cảm Đương là tên chạy chân thực thụ duy nhất, tên xu nịnh duy nhất, từ trước đến giờ cứ há mồm là nói ra được mấy lời a dua nịnh bợ Tần Ninh.
Lúc này Tần Ninh đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673162/chuong-8398.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.