Chương trước
Chương sau
"Nói nhảm nhiều thế”.  

 

Thạch Cảm Đương đạp ra một cái, hùng hùng hổ hổ nói.  

 

"Sư phụ, bây giờ chúng ta lập tức đi Thương Vân Thiên sao?"  

 

Thạch Cảm Đương tiến lên, cười hì hì nói.  

 

“Ừ”.  

 

Tần Ninh nói: "Nếu Ma tộc đã biết tất cả về ta, vậy chỉ sợ Tiên Phong Cốt và Đạo Trung Thiên cũng đã biết, không còn cách nào tiếp tục diễn trò tiếp, vậy thì hãy dùng đao thật thương thật đấu một trận”.  

 

"Bọn họ còn chưa xứng!"  

 

Thạch Cảm Đương hừ một tiếng nói: "Đấu với sư phụ chẳng khác gì con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, không không không, đó là châu chấu đá xe, kiến càng rung cây lớn, tự tìm đường chết, tự mình chuốc lấy cực khổ, điếc không sợ súng - đâm đầu vào chỗ chết!"  

 

Nghe Thạch Cảm Đương thao thao bất tuyệt, trong lòng Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết đều vô cùng phiền não.  

 

Các nàng đã không được gặp sư phụ bao nhiêu năm rồi, nhất là sư phụ thay hình đổi dạng trở về, trong lòng có quá nhiều lời muốn nói, tên Thạch Cảm Đương này lại cứ lải nhải không ngừng.  

 

Chẳng qua là hai cô gái cũng không biết, thân là một trong mười đệ tử của Tần Ninh, Thạch Cảm Đương là tên chạy chân thực thụ duy nhất, tên xu nịnh duy nhất, từ trước đến giờ cứ há mồm là nói ra được mấy lời a dua nịnh bợ Tần Ninh.  

 

Lúc này Tần Ninh đi tới trước mặt Lâm Uyên, Sở Vân Nhân cùng với Hứa Vân Đỉnh, Cổ Ôn Uyển, khom người quỳ xuống đất, chắp tay nói: "Cha, mẹ, con trai đi làm thịt hai tên lòng lang dạ sói giết cha giết sư kia trước, sau đó sẽ về thăm hỏi cha mẹ, nói chuyện phiếm cùng cha mẹ”.  

 

Thấy một màn này, mấy người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Chiêm Ngưng Tuyết cùng với mấy người Diệp Viên Viên, mười vị đệ tử, ba vị phu nhân cũng thi nhau quỳ xuống đất lễ bái.  

 

Cảnh tượng này đúng là có chút dọa người.  

 

Sở Vân Nhân và Cổ Ôn Uyển vội vàng tiến lên đỡ Tần Ninh.  

 

"Đứa bé ngoan, con cứ đi làm chuyện của con đi, làm xong mẹ sẽ nấu món ngon cho con ăn”.  

 

Sở Vân Nhân cười nói.  

 

Cổ Ôn Uyển thì vỗ vai Tần Ninh, cười nói: "Đi đi, làm xong, mẹ sẽ cùng ăn ngon với con”.  

 

Lời này khiến mấy người không khỏi cười ầm lên.  

 

Mà lúc này, Chiêm Ngưng Tuyết và Khúc Phỉ Yên cũng lần lượt đi đến.  

Chiêm Ngưng Tuyết nắm chặt tay lại, lấy ra hai miếng ngọc bội đặt vào trong tay Sở Vân Nhân và Cổ Ôn Uyển, nói: "Hai miếng ngọc bội này bên trong có ngưng tụ thiên trận cao cấp, chỉ cần nhỏ máu dung hợp sẽ có thể sử dụng bất cứ lúc nào, không phải là tiên thì sẽ không thể phá, hai bá mẫu xin hãy nhận lấy!"  

 

Sở Vân Nhân và Cổ Ôn Uyển nhận lấy chí bảo, nhìn về phía hai cô gái, vô cùng hài lòng.  

 

Nhất là Cổ Ôn Uyển càng nhìn Khúc Phỉ Yên càng thấy thuận mắt, chỉ cảm thấy làm con dâu của mình là cực kỳ tốt.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.