Lúc này, Thạch Cảm Đương dè đặt đi tới trước người Tần Ninh, bò sấp xuống đất khóc lóc kể lể nói: "Sư phụ, sư phụ, đồ nhi nhớ người chết mất!"
Tần Ninh cười một tiếng, ngoắc ngoắc tay.
Thạch Cảm Đương lại leo lên trên lưng Vân Thượng lần nữa, tuy trong lòng con Bắc Tuyết Vân Bằng này không thích, nhưng bởi vì là Tần Ninh cho Thạch Cảm Đương đi lên, cho nên nó cũng không nói cái gì.
Thạch Cảm Đương ôm lấy đùi Tần Ninh khóc lóc kể lể việc mình bị nhốt mấy ngàn năm, lại khóc kể ngay cả cảnh tượng ở Trung Tam Thiên mình cũng chưa được nhìn thấy, đây chính là lần đầu tiên đi đến.
Trong lời nói toàn ám chỉ Chiêm Tuyền Vũ.
"Tuyền Vũ, là ngươi nhốt Thạch Đầu sao?"
Tần Ninh nhìn về phía Chiêm Tuyền Vũ đứng phía xa, vẫy vẫy tay.
Cô ta tiến lên nhìn Tần Ninh, vẻ mặt bồn chồn.
Không ngờ Thạch Cảm Đương lại đúng là không bốc phét, sao cô ta có thể nghĩ đến Tần Ninh sẽ là Phong Không Chí Thánh Ngụy Vô Song chuyển thế trở về chứ.
Chẳng qua là chỉ trong chớp mắt, Chiêm Tuyền Vũ đã đi tới trước người Tần Ninh, nhưng lại thân mật ôm lấy cánh tay hắn, cười đến mức hai mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, nói: "Tỷ phu, ta sai rồi!"
Phụt! Nghe nói như vậy, Thạch Cảm Đương suýt nữa ngã lộn cổ xuống đất, hai tay đang ôm đùi Tần Ninh cũng suýt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673159/chuong-8395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.