Giờ phút này, Chiêm Ngưng Tuyết quỳ sụp xuống đất, hai tay đặt tên đất, vẻ mặt thành kính.
Mà bên kia, Chiêm Tuyền Vũ đã hoàn toàn choáng váng.
Tần Ninh là Ngụy Vô Song?
Tần Ninh chính là sư phụ của tỷ chuyển thế trở về?
Thật hay giả?
Thật?
Thật sự là thật?
Giờ phút này Chiêm Tuyền Vũ cảm thấy vô cùng chóng mặt.
Thạch Cảm Đương thấy một màn này, trong lòng lại vô cùng phấn khích.
Bà già kia, chờ chết đi! Dám nhốt ông đây à?
Chỗ dựa của ông đây đã đến, ngươi cứ chờ xong đời đi! Trong lòng Thạch Cảm Đương mừng như điên, lúc này mở miệng nói: "Sư phụ, bà già...”, chẳng qua là Thạch Cảm Đương còn chưa kịp nói xong, Tần Ninh đã bước chân ra, Bắc Tuyết Vân Bằng ở dưới thân thấy lúc này Thạch Cảm Đương còn dám không buông tay thì lắc mình một cái, hắn ta bị quăng ra ngoài lộn một vòng.
Bắc Tuyết Vân Bằng chở Tần Ninh đến gần Chiêm Ngưng Tuyết.
Tần Ninh đưa tay ra nhẹ nhàng đỡ nàng ta, đỡ vị thất đệ tử của mình lên, cười ha hả nói: "Đứng lên đi”.
Chiêm Ngưng Tuyết đứng dậy, sư đồ hai người đứng ở trên người Bắc Tuyết Vân Bằng.
Nhìn hình dáng sư tôn trước mắt, trong phút chốc Chiêm Ngưng Tuyết như có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói, nhưng lại không nói được một câu nào, chỉ ngây người ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673156/chuong-8392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.