Ai xử ai còn chưa biết được đâu!
"Được rồi, Thạch Đầu”.
Lúc này Tần Ninh vẫy tay, Thạch Cảm Đương chạy đến trước mặt hắn, leo lên trên lưng Bắc Tuyết Vân Bằng, ôm lấy đùi sư phụ.
"Sư phụ, người phải lấy lại công bằng cho con, bà già thúi đó, từ ngày con tiến vào Trung Tam Thiên đã bắt nhốt con, người phải minh oan cho con... Sư phụ...”, Thạch Cảm Đương ôm đùi Tần Ninh, không ngừng khóc lóc.
Tần Ninh ngồi xuống, đại bàng quay đầu nhìn Thạch Cảm Đương, lộ vẻ bất mãn.
Trên lưng nó chỉ có thể để Tần Ninh và Chiêm Ngưng Tuyết ngồi, những người khác không được.
Chẳng qua là thấy Tần Ninh có vẻ rất quan tâm đến thanh niên này, nó cũng không tiện nói gì.
Hắn chê bai đẩy Thạch Cảm Đương ra, cười nói: "Lớn thế rồi, cút sang một bên khóc đi”.
Thạch Cảm Đương lại không khóc lóc nữa, nhưng vẫn ôm chặt lấy đùi Tần Ninh, quỳ xuống bên chân hắn, căn bản không hề xê dịch.
Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo cũng không cảm thấy lạ lắm.
Ngược lại là Trần Nhất Mặc, Thần Tinh Dịch cùng với Khúc Phỉ Yên nhìn thấy một màn này thì vô cùng kinh ngạc.
Người này cũng là đồ đệ của sư phụ?
Lại là người như vậy?
Mà lúc này, Tần Ninh cười một tiếng, nhìn về phía mười mấy con Bắc Tuyết Vân Bằng xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673153/chuong-8389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.