"Đương nhiên rồi, ngươi cũng không nhìn xem là đồ đệ của ai".
"Ngươi cứ dán thiếp vàng lên mặt mình đi...", hai người ngươi một lời ta một câu, nhìn Dương Thanh Vân đang ra lệnh ở trong đại điện.
Ôn Hiến Chi đứng ở một bên nhíu mày, gãi gãi mặt.
Không cần thiết chứ?
Người còn có một đệ tử đứng ở chỗ này nè! Thật sự coi con là không khí sao?
Còn như vậy nữa con sẽ tức giận đấy! Thật lâu sau, Dương Thanh Vân ở bên trong đại điện mở miệng nói: "Được rồi, tạm thời cứ làm theo bộ quy tắc này đi, nhà họ Cố, nhà họ Hồ cũng không cần cảm thấy gánh nặng gì cả, gộp các ngươi vào bên trong Thanh Viêm Tông cũng không phải là vì tiêu diệt các ngươi, đây cũng là muốn cho các ngươi kỳ ngộ!"
"Tây nam vực có thể nói là phe yếu nhất trong tám đại vực của Thương Vân Thiên, mọi người đoàn kết lại, tương lai chắc chắn sẽ phát triển tốt hơn".
Cố Dương tộc trưởng liền nói: "Dương tông chủ nói đúng lắm".
"Dương tông chủ nói rất đúng".
Hồ Tông Nghĩa cũng cười nói.
Dương Thanh Vân khoát tay, đám người lần lượt rời đi.
"Không tồi không tồi, có phong thái quản lý Thanh Ninh các năm đó".
Lúc này Tần Ninh xuất hiện, tán thưởng: "Mới có một tháng mà đã rất tốt rồi".
"Sư phụ".
Dương Thanh Vân tiến lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3673030/chuong-8265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.