Nhìn thấy sắc mặt của Tần Ninh càng ngày càng khó coi, Tiên Thái Nhất hoảng hốt, ông ấy vội hỏi: “Tiểu Thần Tử, ngươi đừng nên oán hận bọn họ, có lẽ là bọn họ đã bị làm cho u mê tâm trí…”
“Con không quan tâm”.
Tần Ninh quát: “Con chỉ muốn giết bọn họ thôi”.
Vừa nói xong, hai mắt Tần Ninh đỏ ngầu, sát khí ngút trời.
Vào giờ phút này, Tiên Thái Nhất và Đạo Vô Hữu cũng không biết phải nói gì cho phải.
Thấy Tần Ninh phẫn nộ như vậy, trong lòng bọn họ vừa thấy được an ủi vừa thấy lo lắng.
Tiên Thái Nhất dường như đã nhớ ra được gì đó, ông ấy vẫy tay, hơn mười con quỷ bưng một vò rượu lớn bay tới.
“Khó khăn lắm ba người chúng ta mới gặp lại nhau, uống một chút chứ nhỉ?”
Tiên Thái Nhất cười sảng khoái: “Lão già ta chỉ có sở thích nho nhỏ như vậy thôi!”
“Tiểu Thần Tử, buông bỏ thù hận trong lòng đi, uống với sư phụ vài ly, tâm sự một chút, sư phụ cũng muốn biết những năm qua con sống có tốt không!”
Tần Ninh nhìn thoáng qua Tiên Thái Nhất, hắn gật đầu.
Ba người ngồi trong đình viện, nâng ly.
Tần Ninh cảm thấy rượu ở nơi này có vị máu tanh lạnh như băng, nhưng mà hương vị không tồi.
Bên trong A Tị Địa Ngục, ba người cụng ly với nhau, vầng trăng máu nhô lên cao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3672950/chuong-8185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.