Mà những người như Dương Đỉnh Vân bị người của Ma tộc giết, đương nhiên cũng vô cùng oán hận Ma tộc.
Trong sơn cốc chỉ còn lại một nhà ba người Lâm Uyên, Sở Vân Nhân và Tần Ninh.
Lúc này Sở Vân Nhân nhìn con mình, không khỏi hỏi: "Thần nhi, những năm nay con sống như thế nào?"
"Nếu mẹ muốn nghe, con sẽ nói tỉ mỉ cho mẹ".
Lâm Uyên vội vàng nói: "Phu nhân phu nhân, ta biết ta biết, Thần nhi đều nói với ta hết rồi, ta sẽ nói lại cho nàng".
"Cút".
Sở Vân Nhân mắng một câu, nói: "Ta muốn nghe chính Thần nhi nói, còn cần chàng thuật lại sao?"
"...", "Được, con sẽ nói với mẹ".
Tần Ninh cười nói: "Từ năm đó, bắt đầu từ lúc con bước vào đời thứ chín, con sẽ kể hết cho mẹ nghe".
"Ừm".
Trong sơn cốc, con trai đang kể cho mẹ mình về quá khứ, thỉnh thoảng sẽ khiến người mẹ lo lắng, mừng rỡ, kinh ngạc, đau lòng, mà người cha già ở bên cạnh muốn xen vào, lại không thể chen được.
Hồi lâu sau, âm thanh bên trong sơn cốc mới dần dần an tĩnh lại.
Sở Vân Nhân cầm tay Tần Ninh, không nhịn được đau lòng nói: "Đứa bé ngoan, chịu nhiều khổ cực như vậy".
"Mẹ, con chịu khổ gì đâu, không phải tu hành võ đạo đều như vậy sao?"
"Đúng đúng đúng", Lâm Uyên cũng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3672914/chuong-8149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.