"Chưa chắc là xông vào đâu, có khi lại là vào từ bên Vô Tương Phật Tự đấy".
"Còn có người chủ động vào A Tị Địa Ngục cơ à?
Đúng là chán sống mà”.
"Ai mà biết được...", lúc này, bóng con hổ cũng nói tiếng quỷ: "Khà khà, chúng ta có đến sáu người nhưng con mồi lại chỉ có hai, nên chia thế nào đây?"
"Càn Hổ, nói ý kiến của ngươi nghe xem nào?"
Một người trong đó lên tiếng: "Đương nhiên là ai giết thì thuộc về người đó rồi".
"Chơi luôn!"
Lúc này, bốn người, một hổ, một chim ưng chuẩn bị xuất thủ.
"Lại là?"
Một giọng nói tiếng quỷ vang lên, cười hỏi: "Lại là là sao?
Nói cách khác, các ngươi đã gặp người khác trước khi bọn ta vào à?"
Giọng nói ấy vang lên rất đột ngột, bốn người một hổ một ưng nghe rất quen thuộc.
Ai thế?
Nhưng không lâu sau, sáu bóng dáng đồng thời nhìn vào Tần Ninh.
Là người trẻ tuổi này.
"Ngươi... ngươi là người cơ mà... sao lại nói được tiếng quỷ cơ chứ?"
Giờ phút này, Càn Hổ sững sờ, trợn mắt há hốc mồm.
Tần Ninh nói với vẻ ngán ngẩm: "Là người mà lại nói tiếng quỷ... sao nghe cứ như ngươi đang mắng ta thế nhỉ...", nghe tiếng quỷ thốt ra từ miệng Tần Ninh, cả sáu bóng dáng đều sởn cả tóc gáy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3672905/chuong-8140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.