Hỏi xem sao?
Lâm Uyên ngạc nhiên hỏi: "Thần Nhi, con còn biết... tiếng quỷ nữa à?"
"Không đúng không đúng, không phải con nói con chưa từng tới A Tị Địa Ngục sao?
Sao biết nhiều về nơi này thế?"
Lâm Uyên chất vấn.
Tần Ninh cười hỏi: "Lão cha à, cha già rồi hả?"
"Con chưa tới A Tị Địa Ngục bao giờ nhưng Trung Tam Thiên có bề dày lịch sử lâu đời, rất nhiều ghi chép liên quan đến A Tị Địa Ngục mà".
"Hơn nữa tiếng quỷ mà cha nói... Trong A Tị Địa Ngục này nào phải chỉ có sinh linh trong Vô Tương Thiên ở Trung Tam Thiên đâu, mà có cả các sinh linh trong thế giới bao la hơn mà".
"Thế giới này lắm điều kỳ quái, chuyện khó tin nhiều lắm ạ".
Lâm Uyên hỏi tiếp: "Chỉ là, ta thấy A Tị Địa Ngục mênh mông rộng lớn, mặt trăng máu chiếu rọi xuống, cha con chúng ta chẳng biết gì về nơi này, làm sao tìm được?"
"Làm sao tìm được?"
Tần Ninh nhìn thoáng qua cách đó không xa, cười nói: "Chúng ta đâu cần đi tìm làm gì!"
Sau khi Tần Ninh dứt lời, đằng xa có một trận âm phong rít gào giận dữ cuốn tới trong màn sương dày đặc.
Trong lúc nhất thời, chỉ thấy màn sương dày đặc kia che khuất bầu trời, không lâu sau, nó hóa thành từng khí tức kinh khủng. Chỉ thấy một đôi mắt màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3672903/chuong-8138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.