"Không cho con vào, con lại cứ đòi vào đây bằng được".
Lâm Uyên cười mắng: "Giờ thì hay rồi, đi vào cũng có làm gì được đâu?
Nơi này và A Tị Địa Ngục nối liền với nhau, rồi cả hai cha con ta cũng sẽ bị hút vào bị A Tị Địa Ngục thôi".
"Có phải con vì cứu người đâu".
Tần Ninh đính chính lại: "Con tới đây là để cứu mẹ mà".
"Con...", Tần Ninh ngắt lời ông ấy: "Thôi, không nói mấy chuyện này nữa, rốt cuộc cha và nương đã xảy ra chuyện gì thế?
Vì sao lại bị Vô Tương Phật Tự bắt?
Ăn trộm chí bảo à?
Gan to thật đó".
Lâm Uyên tức giận trừng Tần Ninh một cái, nói: "Nói bậy nói bạ, hình như ba con lừa trọc già kia thỏa thuận với ai đó đấy".
"Ta và mẹ con đều bị lừa gạt".
"Lúc trước nhận được tin tức nói con đã trở lại, đang ở ngay trong Vô Tương Thiên, ta và mẹ con lập tức chạy từ Thương Vân Thiên tới Vô Tương Thiên, kết quả là... bị bắt".
"Bây giờ nhìn lại, chắc chắn tất cả đều là mưu kế".
Lâm Uyên nói với vẻ bất lực: "Sau khi bắt ta, chúng truyền tin tức ra ngoài, nói rằng hai bọn ta người thì bị bắt, kẻ thì bị giết, con chắc chắn sẽ chạy tới, rồi bọn chúng dụ con vào tháp Vô Tương để cứu ta, ép con buộc phải vào A Tị Địa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3672897/chuong-8132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.