Đàm Tùng lại nói: “Chúng ta trực tiếp đi tìm trưởng lão Hình Kha là được rồi, không cần quấy rầy đến những người khác”.
Lúc này, Đàm Linh Tiên nói: “Tổ phụ, võ giả cấp bậc Biến Cảnh có tuổi thọ hơn mười vạn năm, tại sao lại…”
“Đúng là hơn mười vạn năm, nhưng trong cuộc đời của võ giả, việc tu hành rồi chiến đấu làm hao tổn căn cơ, cũng chính là hao tổn tuổi thọ của mình, dù sao, võ giả tu hành vốn dĩ đã là con đường nghịch thiên, đấu với người, đấu với trời, tuổi thọ sẽ bị tiêu hao một cách dễ dàng…”
“Những rắc rối trong đấy, chính bản thân ta cũng không nói rõ được những đạo lý trong đó”.
Đàm Linh Tiên gật đầu.
Lúc này, Đàm Tùng dẫn ba người đi vào một con đường núi.
Nơi này, mỗi một chân núi, gần như đều có một động phủ, cửa động đóng chặt, phía trước có gắn bảng hiệu, ghi tên của một vị lão làng đang bế quan ở nơi này.
“Tiểu Đàm!”
Lúc này, một âm thanh ôn hòa vang lên.
Đàm Tùng nhất thời hoảng sợ, bước chân dừng lại, trên con đường quanh co phía bên trái, một ông lão râu tóc bạc phơ đang đứng đó, mỉm cười nhìn ông ta.
“Tô lão!”
Nhìn thấy ông lão, Đàm Tùng khom người hành lễ, khách khí nói: “Tô lão, sao người lại xuất quan rồi?”
“Cho dù bế quan cả ngày thì cuộc đời này của ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3672656/chuong-7891.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.