Nhà họ Hoa giẫm phải cái đinh sắt rồi.
Quá rõ ràng, Tần Ninh không hề có ý định tha cho mấy tên đệ tử nhà họ Hoa này.
"Còn một khắc nữa là hết giờ".
Phía dưới, một vị trưởng lão bình tĩnh cất tiếng.
Còn một khắc nữa?
Không vội! Đúng lúc đó, một đệ tử họ Hoa thấy Tần Ninh vẫn đứng yên đó thì phẫn nộ quát: "Vì cản chân bọn ta mà bản thân ngươi cũng không tính vào học viện Thánh Hoàng luôn à?"
"Ai nói với ngươi là ta không vào!"
Tần Ninh nở nụ cười bông đùa: "Do ta lo lắng rằng giờ mà đi lên thì các ngươi sẽ tranh thủ giây phút cuối cùng mà chạy lên thôi, chờ thêm chút nữa đã!"
Nghe thấy câu này, mấy vị đệ tử nhà họ Hoa lập tức căm hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Một lúc sau, một khắc chỉ còn lại chưa đến thời gian uống một chung trà.
Tần Ninh nhìn về phía mấy người, nói: "Chúc các vị leo tường suôn sẻ!"
Vừa nói xong, Tần Ninh đặt cả tay lẫn chân lên tường. Bóng dáng hắn nhanh chóng vượt qua bức tường cao trăm trượng và leo đến đầu tường chỉ trong vài hơi thở như bóng ma, chẳng nói chẳng rằng.
Tốc độ của hắn nhanh đến mức thật sự là hơn cả tốc độ của mấy vị thiên kiêu ban đầu hơn gấp đôi.
Tất cả trưởng lão và đệ tử đều ngạc nhiên nhìn cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3672535/chuong-7770.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.