"Ba huynh đệ các ngươi hãy đi làm chuyện này, càng ít người trong gia tộc biết càng tốt, thứ ta cần là bình thường không để lộ ra, nhưng một khi cần là có thể lấy ra được hơn ngàn hơn vạn người, biết chưa?"
Ba huynh đệ nghe được lời này của Triệu Đông Thiên thì trợn mắt há hốc mồm.
Cha già uống rượu hồ đồ rồi?
Đang nói mê sảng gì vậy?
Triệu Đông Thiên quát lên: "Đừng tưởng rằng ta nói bậy nói bạ, nhớ đấy, đây là chuyện quan trọng nhất của nhà họ Triệu chúng ta trong mấy năm thậm chí mấy chục năm sau, không thể sơ suất".
...Bên kia, Tần Ninh dẫn Lý Nhàn Ngư, đạo sĩ áo đỏ rời đi.
Sau khi đạo sĩ áo đỏ bế quan một thời gian, cuối cùng đã khôi phục thực lực, lần này nhìn ông ta đã trở lại dáng vẻ tiêu dao tự tại ngày xưa rồi.
Từ thành Đông Thiên đến núi Chiến Thiên của Chiến Thần Lâu cũng cần mấy ngày.
Ngày hôm đó, trong cung điện trên lưng phi cầm, đạo sĩ áo đỏ tìm được Tần Ninh, nói ngay vào điểm chính: "Tần công tử đã cứu tại hạ, đại ân đại đức không bao giờ quên, chẳng qua là lão đạo sĩ ta thích dạo chơi tứ phương, không rảnh rỗi, cho nên mới đặc biệt tới cáo từ!"
Tần Ninh nhìn lão đạo sĩ một cái, ngay sau đó cười nói: "Được".
Lão đạo sĩ lại ngẩn người.
"Tần công tử, ngươi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3672502/chuong-7737.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.