Lý Nhàn Ngư chậc lưỡi.
Đủ tàn nhẫn.
Thế nhưng cẩn thận ngẫm lại thì cũng là chuyện bình thường.
Nếu không, những hộ vệ này nhìn thấy chủ nhân mình chịu khổ, lại chạy hết sạch, vậy thì còn nói gì đến chuyện trung thành và tận tâm?
Chẳng qua là sự trung thành bị động này, quả thực là làm cho người ta cảm thấy rất không thoải mái.
Giống như mấy sư huynh đệ bọn họ, vì sư tôn, cái chết thì có gì đáng sợ?
Đây mới gọi là trung thành.
Không.
Cái này gọi là tình nghĩa thầy trò! Hiện tại, hơn mười hộ vệ nhà họ Vũ đồng loạt chết thảm, mà hai người Vũ Thượng và Vũ Vân Yên, rõ ràng cũng không thể nào sống nổi.
Vũ Thượng sắp chết nhìn Tần Ninh, hắng giọng nói: “Ta ở dưới hoàng tuyền địa ngục chờ ngươi!”
“Vậy thì sợ rằng ngươi phải uổng công chờ đợi rồi”.
Tần Ninh không chút quan tâm nói.
Lúc này, Chiến Linh Vân nhìn về phía hắn, hừ một tiếng: “Ngươi cố ý làm cho ta xấu mặt”.
“Dạy dỗ ngươi một chút mà thôi”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Đối đãi với ân nhân cứu mạng, phải có sự tôn trọng, không phải là dựa vào thân phận của mình mà bày ra sự khoan dung”.
“Nếu như người cứu ngươi không phải ta, mà là một người khác, ngươi lại bày ra tư thế kiêu ngạo này, người ta lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3672343/chuong-7578.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.