Nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại, nếu muốn lập ra một thế lực, tự bảo vệ bản thân trong thế giới võ giả này khó đến nhường nào! Lúc này Lý Nhàn Ngư không tự chủ được đi tới bên cạnh Tần Ninh, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng cầm lấy tay Tần Ninh, lẩm bẩm nói: "Sư phụ... người hãy tỉnh lại nhanh lên...", "Có phải cảm thấy Vân Như Sương đáng thương nên mới sinh lòng thương tiếc?"
"Vâng...", Lý Nhàn Ngư gật đầu một cái, nhưng đột nhiên sửng sốt, lắc đầu nói: "Dĩ nhiên không phải, con chỉ nhớ lại những chuyện sư phụ làm cho chúng con ngày xưa thôi… Hả?"
Lý Nhàn Ngư đột nhiên ngẩn ngơ, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Ninh nằm ở trên ghế đu.
Nghe nhầm sao?
Không thể nào! "Sư phụ?
Người tỉnh rồi?"
Lý Nhàn Ngư nói một câu, nhưng Tần Ninh vẫn nằm ở đó.
Lý Nhàn Ngư từ từ đến gần, đột nhiên Tần Ninh mở mắt ra, cười mắng: "Làm gì đấy?"
"Sư phụ!"
Lý Nhàn Ngư thấy Tần Ninh mở mắt ra thì lập tức mừng rỡ, không biết nên nói cái gì, chỉ nhào vào trong lòng Tần Ninh.
"Sư phụ...", giờ phút này, mấy người bên trong đình viện đều sửng sốt.
Tần Ninh đã tỉnh! Khoảng thời gian qua, Lý Nhàn Ngư chăm sóc Tần Ninh như cha mình vậy, mỗi ngày đều lau người, mớm thuốc, đưa ra ngoài phơi nắng, chuyện gì cũng làm tỉ mỉ như chăm sóc cho cha.
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3672255/chuong-7490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.