"Không sợ...", nam tử áo xanh lẩm bẩm: "Diệp mỗ này muốn trở thành kẻ thù của tất cả mọi người trên Thương Mang Vân Giới".
Ầm ầm ầm… Lốc xoáy tụ tập, chín cơn lốc tụ lại, xé xác hoàn toàn cơ thể đạo sĩ.
Giữa bầu trời lồng lộng chỉ có một mảnh áo đỏ bay theo chiều gió, còn bóng dáng lão đạo sĩ áo đỏ thì đã biến mất tăm.
Khí tức sinh mệnh của ông ta cũng đã tán loạn.
Nam tử áo xanh cảm nhận khí tức đạo sĩ áo đỏ tan ra giữa không trung, lẳng lặng chờ đợi một khắc đồng hồ thì bóng người mới dần dần biến mất.
Qua một lát nữa.
Một tảng đá lớn trên mảnh đất rộng rãi chậm rãi vỡ vụn.
Lão đạo sĩ bò ra khỏi đống đá vụn và ho ra ngụm máu tươi, mặt mày tái nhợt đến đáng sợ.
Hai tay hai chân ông ta đã gần như gãy lìa, chỉ còn mấy sợi gân mạch là nối tiếp nhau. Thậm chí ông ta chỉ có thể dựa vào cái cổ của mình mà ngọ nguậy, bò ra khỏi đám đá vụn từng chút một.
Thoạt trông lão đạo sĩ đang nằm dưới đất lúc này vô cùng thảm hại.
"Mẹ nó, suýt thì toi đời!"
Đầu tóc ông ta vốn đã rối bời nay lại càng bù xù hơn, người cong lại nằm sấp trên mặt đất như con giun vậy.
Chỉ cần nhúc nhích một cái thôi là kéo theo thương thế cả người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3672159/chuong-7394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.