Tần Kinh Mặc!
Đúng là ảnh hưởng rất lớn đến Tần Ninh.
Trước khi ký ức đời thứ nhất chưa thức tỉnh, Tần Kinh Mặc là tất cả với hắn.
Mà khi trí nhớ thức tỉnh, Tần Kinh Mặc đã chết.
Đây là tiếc nuối lớn nhất đời thứ nhất của hắn.
Tuyết Thiên Vương giờ phút này trầm giọng nói: “Nơi đây tại sao xuất hiện pho tượng của Tần Kinh Mặc? Thiên Đế các hình như nhằm vào ngươi…”
Trấn Thiên Vương cũng lẩm bầm nói: “Có ý tứ như vậy!”
Tần Ninh nghe vậy liền hít một hơi, cười một tiếng.
“Nhằm vào ta!”
“Nhằm vào ta!”
“Nếu đã như vậy cũng không có gì đáng nói”.
“Vậy thì nhìn xem ai càng dễ bị nhắm vào!”
Lời nói vừa dứt, Tần Ninh đi ra bên ngoài đại điện.
“Đế Lâm Thiên!”
Một tiếng vang lên.
Giọng Tần Ninh truyền khắp toàn bộ cung điện, truyền khắp toàn bộ khe núi.
“Ta biết ngươi nghe được, ngươi cũng biết ta đang làm gì!”
“Tám vạn năm trước ta ở đại lục Vạn Thiên ngươi không xuất hiện”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3655881/chuong-3747.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.