Mục Huyền Thần bật cười nói: “Còn năm người đứng đầu, huynh ấy có vào trong mười người đứng đầu thì cũng chật vật, cha đệ, ông nội, bà nội, Lục thúc, Tạ thúc, mẹ hai, mẹ tám... có treo huynh ấy lên đánh cũng dư sức!”
“Ha ha, vậy à?”
“Đó là đương nhiên, trong thần giới, ai mà không biết, Nguyên Hoàng Thần Đế, là do may mắn mới thành được Thần Đế, những Thần Đế khác là danh xứng với thực!”
“Ha ha...”.
Mục Huyền Thần nghe tiếng cười ha ha, chỉ cảm thấy không đúng lắm, quay người lại, nhìn thấy vạt áo trắng không nhiễm bụi trần của Tần Ninh đứng ở đó, lập tức đơ ra.
“Cái đó... ca... đệ... cái này...”.
“Đệ hiểu rất rõ chuyện của Thần Đế chứ gì?”
“Bình thường, bình thường thôi, dù gì cả nhà chúng ta đều là Thần Đế...”.
“Vậy đệ cảm thấy, bây giờ mạnh hơn ta, ta không làm gì được đệ chứ gì?”
“Không phải không phải!”
Mục Huyền Thần nhìn về phía Khúc Phỉ Yên, nghiêm túc nói: “Kỳ thực vừa rồi đệ toàn nói nhảm, đại ca đệ trong số những Thần Đế, xếp hàng thứ 5 là vẫn còn thiệt thòi cho huynh ấy, thực lực thực sự, xếp hàng thứ ba, cũng không thành vấn đề!”
“Nhưng mà những Thần Đế khác, ít nhiều gì cũng đều là trưởng bối, đại ca đệ không nỡ khiến các trưởng bối mất mặt!”
“Đúng không, ca?”
Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3499350/chuong-10695.html