lại công bằng cho cậu em vợ mà thôi".
Lý Thiên Kiêu và Tần Vạn Hào liếc nhìn nhau, ánh mắt bọn họ không tin
Đòi công bằng cái gì chứ?
Làm gì có ai đòi lại công bằng cho em vợ mà giết đến tận cửa thế này.
Lại còn ra tay đánh mười cao thủ thành tàn phế.
Vậy thì cũng ghê gớm quá.
"Hai người thấy đấy, trên giấy cũng viết rõ ràng như thế".
"Cả nhà ba người làm nhiều chuyện xấu xa như thế, cũng đến lúc những người bị bắt nạt đến đòi công bằng rồi".
"Đòi công bằng?"
Lý Thiên Kiêu bỗng lạnh lùng cười.
"Cậu tưởng cậu đánh đám chó nhà tôi nuôi thành tàn phế thì có thể ra oai trước mắt tôi à?"
"Tôi là cô sáu nhà họ Lý ở Trường An đấy, nếu cậu dám động đến một sợi tóc của tôi, người nhà tôi sẽ không tha cho cậu đâu".
Lúc này Lý Phong từ từ đứng lên.
Ngay khi anh vừa đứng thẳng người, trên vai hai người Lý Thiên Kiêu và Tần Vạn Hào bỗng bị đè nặng xuống giống như có hai người đang dùng sức ấn vai của bọn họ xuống vậy.
Khiến bọn họ phải khụy gối xuống
Cả người run rẩy.
"Bác gái, bà phải biết là hôm nay tôi đến không phải để bàn bạc với hai người mà là để thông báo".
Vừa nói, khóe miệng Lý Phong vừa nhếch lên.
Nụ cười của anh nhìn có vẻ rất bình thường.
Nhưng lại khiến Lý Thiên Kiêu và Tần Vạn Hào không thể thở được.
Sức ép đè lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/319477/chuong-7228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.