Hào vội vàng hỏi: “Vậy người kia đâu?”
“Tôi không biết!”
Tần Vạn Hào nhìn thấy tên thuộc hạ bị trang điểm thành bộ dạng này cũng cảm thấy bất lực.
Vội vàng nói: “Mau cởi sạch bộ quần áo rách nát này ra cho tôi, còn lớp trang điểm trên mặt nữa, cũng rửa sạch hết đi”.
Chẳng mấy chốc, thuộc hạ của Tần Vạn Hào đã tìm thấy người còn lại.
Người này còn thảm hơn!
Bởi vì toàn thân của anh ta đều bị chôn vùi dưới đất, chỉ thò mỗi cái đầu lên!
Khi mọi người kéo anh ta ra khỏi đống đất, bọn họ phát hiện ra anh ta cũng đang mặc một bộ đồ làm bằng giấy, khuôn mặt lem nhem với lớp trang điểm kỳ quái.
“Mau xé hết quần áo đi cho tôi!”
Thuộc hạ của Tần Vạn Hào vội vàng xé hết lớp quần áo giấy đi, phát hiện trên người người này viết một chữ to.
Chết!
Và sau lưng người còn lại cũng viết một chữ lớn bằng máu.
Sống!
Tần Vạn Hào hoảng sợ.
Cảnh giác cao độ nhìn bốn xung quanh.
Dù cho ông ta đã trốn trong lều, được thuộc hạ canh giữ khắp nơi nhưng ông ta vẫn không thể nào ngủ được.
Tần Vạn Hạo mở trừng trừng hai mắt, chờ cho đến lúc trời sáng.
Ngày hôm sau, khi Tần Vạn Hào ra khỏi lầu, hai mắt ông ta thâm đen sì không khác gì mắt gấu trúc.
Đồng thời, trong mắt cũng dày đặc những tia máu.
Hai người kia trông cũng phờ phạc không kém, vừa nhìn là biết cả đêm qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/319459/chuong-7210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.