ại của Lý Phong từ hai hướng.
Nơi đóng trại của Tần Vạn Hào cao hơn, chỉ cần đứng trên một tảng đá là có thể nhìn thấy trại của Lý Phong qua kính viễn vọng.
Lúc này, Tần Vạn Hào mới quan sát xong qua kính viễn vọng ban đêm.
Khi từ trên tảng đá xuống, mắt ông ta liếc về một vị trí nào đó sau lưng.
Đúng lúc đó, Tần Vạn Hào đột nhiên cảm giác được một bóng trắng lóe lên trong tầm mắt.
Ông ta khẽ cau mày.
Ngay lập tức ông ta lấy ống nhòm ra và nhìn quanh bốn phía phía sau.
Nhưng sau khi nhìn xung quanh một lượt, thì lại không thấy bóng trắng kia nữa.
Tần Vạn Hào tưởng mình bị lóa mắt nên đi bộ về trại.
Vừa ngồi xuống, Tần Trọng liền đưa một lon đồ hộp đã hâm nóng cho ông ta.
Tần Vạn Hào ăn vài miếng, sau đó ném cái lon xuống đất, xì một tiếng khinh miệt.
"Cho chó ăn cái này, chó còn không chịu ăn ấy chứ!"
"Lúc chúng mày đi không chuẩn bị gì khác à?"
Tần Trọng nhanh chóng nhặt cái lon trên mặt đất lên, cung kính nói: "Bởi vì chúng tôi không biết lần này vào núi bao lâu".
"Thời hạn sử dụng của đồ hộp tương đối dài, không dễ bị hư hỏng nên đã mang theo mấy thứ này".
"Nếu ông chủ ăn không quen thì tôi có thể vào rừng kiếm vài còn thú đem về nướng".
Tần Vạn Hào giễu cợt: "Mày coi tao là đồ ngu đấy à? Mày nghĩ lần này là đi dã ngoại đấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/319457/chuong-7208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.