én trà lên, đầu tiên mở nắp ra, nhẹ nhàng ngửi.
Sau đó gã thổi một hơi vào chén trà đang bốc hơi nghi ngút.
Dáng vẻ uống trà rất tự nhiên, nhã nhặn.
Cả nhà Tần Vạn Hào ngây ra nhìn.
Vẻ ngoài Mallory cực kỳ thô kệch.
Trên người còn đằng đằng sát khí.
Nhưng lúc gã uống trà lại khiến người ta cảm giác gã giống như một cậu ấm thế gia.
Hình như gã rất am hiểu về trà.
Mallory cười đậy nắp chén trà lại.
Sau đó đặt nhẹ lên bàn, nói với Tần Vạn Hào hai chữ: "Trà ngon".
Nói tiếng Hoa Hạ rất chuẩn.
"Ông chủ Tần, ông lấy trà ngon đãi tôi thế này có phải hơi lãng phí rồi không?"
"Những người liếm máu trên lưỡi dao như chúng tôi, cả đời này làm gì có cơ hội uống được ngụm trà ngon như thế".
Tần Vạn Hào cười nói: "Nếu cậu Mallory thích, đợi lát nữa tôi dặn người tặng cậu nửa cân".
Mallory xua tay.
"Không cần, không cần đâu".
"Lát nữa chắc chúng tôi phải đi đường xá xa xôi, trèo đèo lội suối, không tiện mang theo nước trà bên người".
Nghe Mallory nói thế, Tần Vạn Hào hiểu sang ý khác.
Ông ta liếc mắt với Lý Thiên Kiêu.
Tần Vạn Hào tiếp lời: "Không biết cậu Mallory chuẩn bị đi đâu?"
"Ngại quá, chúng tôi vốn là lính đánh thuê".
"Người thuê yêu cầu chúng tôi không được để lộ tin tức của chuyến đi lần này".
Tần Vạn Hào gật đầu.
"Tôi hiểu ý của cậu, nếu đã thế chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/319426/chuong-7177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.