đi theo đám người Lý Phong suốt dọc đường, bây giờ cô ấy nhìn chằm chằm vào bức tượng.
Một lúc sau, cô ấy nói: “Bức tượng này giống với bức tượng của vị thần được thờ trong nhà tổ của làng chúng tôi quá”.
Lý Phong sững sờ, sau đó nhìn Lý Đông Đông.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên mới cười hi hi nói: “Đương nhiên rồi!”
“Bởi vì cô họ Lý mà, những người trong làng của cô có thể là con cháu của Lý Tự Thành đấy”.
Hứa Hạo Nhiên đột nhiên hiếu kỳ hỏi Lý Phong: “Anh rể, anh cũng họ Lý, lẽ nào anh cũng là con cháu của Lý Tự Thành sao?”
Lý Phong khẽ cười.
“Mối quan hệ huyết thống sẽ không còn tồn tại sau ba thế hệ”.
“Tổ tiên là ai? Vốn dĩ không hề quan trọng”.
“Cái anh muốn biết là tại sao anh trai anh lại bảo anh đến chỗ này?”
Trong lúc nói chuyện, Lý Phong bước từng bước về phía bức tượng.
Không gian ở đây rất rộng lớn, nhưng không nhìn thấy cái được gọi là bảo tàng của Sấm vương.
Không có đồ trang sức vàng bạc, không có bức tranh thư pháp cổ, thậm chí đến một cái đĩa đồng cũng không nhìn thấy.
Lúc này, Lý Phong đứng trước bức tượng cao lớn, vươn tay đặt lên trên chân bức tượng, vỗ nhẹ.
Sau đó, Lý Phong mỉm cười.
Anh nói với Edek ở bên cạnh.
“Giáo sư, ông có thể xác định chất liệu của bức tượng này bằng máy dò kim loại”.
Edek nhanh chóng yêu cầu các học sinh mang dụng cụ đến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/319415/chuong-7166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.