hành ta thế này không chỉ có một mình Tần Vạn Hào mà là cả nhà họ Tần".
"Cho dù cậu và các anh em thoát được rồi nhưng bọn chúng sẽ lại dùng cách thức như vậy đi bắt những người khác".
"Bi kịch của các cậu sẽ xảy ra trên người họ".
Hai mắt Tần Trọng mở to, hắn nhìn thẳng vào Lý Phong.
"Tôi hiểu ý của anh".
"Từ giờ mạng của tôi và các anh em sẽ giao cho anh".
Đêm tối, Tần Vạn Hào vẫn luôn ở trong lều của mình.
Tiếng muỗi bay vo ve bên tai.
Ông ta bực đến nỗi không ngủ nổi.
Nếu không phải trong lòng vẫn luôn nghĩ đến bảo vật, ông ta cũng không ở đây làm mồi cho muỗi đốt.
Nhưng vì không biết chuyện này phải kéo dài bao lâu nên mới làm ông ta bực mình như thế.
Ông ta gọi tên đàn em đứng gác bên ngoài lều vào hỏi.
"Sao thế, sao đám người Tần Trọng còn chưa về?"
"Với thực lực của bọn họ, đi bắt một người mà phải tốn sức thế hả?"
Tần Vạn Hào vừa dứt lời, ngoài lều truyền đến giọng nói của Tần Trọng.
"Ông chủ, chúng tôi về rồi".
Chờ Tần Trọng bước vào, Tần Vạn Hào hỏi ngay.
"Các cậu chết dí ở đâu thế? Sao mà lâu vậy?"
Tần Trọng khép nép trước Tần Vạn Hào, hắn khom lưng nói nhỏ.
"Chúng tôi vẫn luôn chờ bên ngoài lều của bọn chúng, chờ có người đi vệ sinh thì bắt lấy".
"Sau đó nhét thuốc vào miệng hắn".
"Người đó là học trò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/319383/chuong-7134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.