ang cần gấp một khoản tiền để kinh doanh”.
“Số tiền tám mươi nghìn tệ này ít nhất có thể giúp con vượt qua khó khăn hiện tại”.
“Nếu bố thật sự là bố của con”.
“Bây giờ bố hãy lập tức thu dọn đồ đạc, theo con lên thành phố”.
“Từ nay về sau bố sẽ sống cùng với con ở đó, giúp con trông cháu”.
“Mỗi tháng con cho bố tám trăm tệ”.
“Bố không đi!”
Tiết Thanh Sơn hét lên với Tiết Đại Bảo.
“Dù có chết bố cũng phải chết ở đây!”
Tiết Đại Bảo gầm lên: “Bố chết thì kệ bố, nhưng không thể kéo người nhà xuống hố cùng được”.
“Căn nhà này không bán cũng phải bán, dù sao con cũng đã cầm tiền rồi!”
“Bây giờ nhà này không còn là nhà của bố nữa rồi, bố có chết thì cũng đừng có chết ở nhà người khác”.
“Con! Con! Con! Con....”
Tiết Thanh Sơn thở không ra hơi, cả người ngã về phía sau.
Lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện sau lưng Tiết Thanh Sơn.
Dùng một tay nhẹ nhàng đỡ sau lưng Tiết Thanh Sơn.
Giúp ông ấy đứng vững.
Ngay sau đó, Lý Phong duỗi tay, vỗ nhẹ hai cái vào ngực Tiết Thanh Sơn.
Tiết Thanh Sơn đang hô hấp khó khăn lập tức trở lại bình thường.
Lúc này, sắc mặt Lý Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiết Đại Bảo.
“Là con trai mà lại đối xử với bố của mình như vậy, có phải là quá đáng lắm không?”
Tiết Đại Bảo cười lạnh.
“Tôi quá đáng là chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/319254/chuong-7005.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.