Hứa Hạo Nhiên cười hi hi ghé sát đến trước mặt Lý Phong.
“Anh rể, anh có chiêu nào hợp với em không?”
“Không cần là loại rất cực khổ, chỉ cần vẽ hai đường trên không khí là có thể biến thành cao thủ võ lâm, kiểu vậy ấy”.
“Bộp!”
Ngay lập tức, một bàn tay đập mạnh vào lưng Hứa Hạo Nhiên.
“Úi da!”
Hứa Hạo Nhiên quay lại nhìn Liễu Ngọc Phân bằng ánh mắt vô tội.
“Mẹ, sao mẹ lại đánh con?”
Liễu Ngọc Phân trợn trừng mắt lên, Hứa Hạo Nhiên sợ đến mức rụt cổ lại.
“Không nghe thấy vừa nãy anh rể con bảo đói rồi à?”
“Con hỏi nhiều như vậy làm sao anh rể ăn cơm được”.
“Thân hình mỏng như que tăm của con còn đòi tập võ cái gì?”
“Thà con dùng thêm chút sức lực trên người Đa Đa còn hơn”.
Vừa nghe thấy câu nói khiến người khác dễ dàng nghĩ lung tung này, Hứa Mộc Tình ở bên cạnh vội vàng gọi: “Mẹ!”
Viên Đa Đa ở bên cạnh cũng cúi đầu, đỏ mặt vì câu nói này của Liễu Ngọc Phân.
Khuôn mặt bầu bĩnh đỏ ửng như trái táo chín mùa thu.
Liễu Ngọc Phân chớp mắt, hỏi: “Sao thế, vừa nãy mẹ nói gì à?”
“Đa Đa, sao mặt con đỏ như vậy, có phải sốt rồi không, để mẹ xem nào”.
Hứa Hiếu Dương ho khan hai tiếng: “Thức ăn lên rồi, ăn thôi! Ăn thôi!”
Lúc này, tại biệt thự của gia tộc Tiền Thị.
“Bộp!”
Trưởng tộc của gia tộc Tiền Thị, Tiền Phủ Cương đập mạnh vào chiếc bàn trà bên cạnh!
“Làm gì có lý đó!”
“Thằng nhãi đến từ nơi khác kia lại dám động tay với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/319235/chuong-6986.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.