ng trung niên này có một sợi dây chuyền vàng rất to và dày.
Trên tay cũng có vài chiếc nhẫn vàng.
Lúc ông ta cười dường như có thể ép hết chỗ dầu trên mặt ra ngoài.
Người này không xa lạ gì với Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên.
Hôm đó, Lý Phong lái xe đến cửa nhà hàng Hải Giác thì gặp phải kẻ cướp chỗ đậu xe.
Hai mắt Hứa Hạo Nhiên sáng lên, lập tức lấy một tấm danh thiếp từ trong ví tiền ra.
Cậu ta vội vàng đưa tấm danh thiếp này cho Lý Phong.
Lý Phong nhìn lướt qua tấm danh thiếp, mỉm cười.
Người đàn ông đeo dây chuyền vàng trên cổ này tên là Tiết Đại Bàn.
Nhìn họ của ông ta có thể thấy được ông ta cũng là người trong làng này.
“Hi hi, chú, chú đừng tức giận”.
“Căn nhà này cũng chỉ còn mỗi mình chú thôi”.
“Chú sống một mình, chẳng lẽ mỗi tối không cảm thấy lo lắng sao?”
“Hơn nữa, Đại Bảo nói đúng, chú lên thành phố hưởng phúc với nó đi”.
“Mẹ kiếp”.
Tiết Thanh Sơn thẳng thừng nhổ một bãi nước bọt.
“Tôi nói cho cậu biết, căn nhà này là của tôi, không có sự cho phép của tôi, không ai được phép bán”.
Tiết Đại Bàn cười nói: “Nhưng cháu đã đưa tiền rồi mà”.
“Cậu đưa nó bao nhiêu tiền? Tôi trả lại cho cậu!”
Khi Tiết Đại Bảo nghe được lời này của Tiết Thanh Sơn, anh ta không khỏi cười lạnh.
“Bố đưa?”
“Trong tay bố có bao nhiêu tiền, mấy nghìn hay mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/319194/chuong-6945.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.