Như sóng biển cuộn trào từng lớp.
Tôn Văn Đài sải bước ra ngoài.
Mặc dù tay nắm chặt nắm đấm, nhưng cơ thể ông ta vẫn khẽ run lên.
Nhưng ông ta là người đứng đầu gia tộc Tôn Thị.
Cho dù trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn luôn phải tiến lên phía trước.
“Châu Vũ, Lục Chính Bình, hai người muốn làm gì? Tự đến nộp mạng à?”
“Chúng mày quên mất lúc trước, chúng mày cũng hung hăng tới đây, nhưng cuối cùng thì sao?”
“Nếu như không phải bố tao rộng lòng từ bi, giữ lại gốc gác cho gia tộc bọn mày thì bây giờ nhà họ Châu và già họ Lục chúng mày đã bị xóa sổ lâu rồi!”
Tôn Văn Đài khí thế hùng dũng, hét lớn.
“Nếu như bây giờ chúng mày còn có chút đầu óc thì mau chóng cút đi cho tao!”
“Nếu không thì, đến lúc đó đừng trách nhà họ Tôn bọn tao diệt cỏ tận gốc!”
Lục Chính Bình vẫn chưa rõ lắm về tình hình hiện tại.
Thật ra hắn có chút lo lắng không biết tin tức của Châu Vũ có chính xác hay không.
Lục Chính Bình đi tới bên cạnh Châu Vũ, nhỏ giọng hỏi: “Anh chắc chắn lão già đó đã bị thương nặng, tối nay không thể đến đây được đúng không?”
Châu Vũ cười lạnh một tiếng: “Nếu như lão già đó có thể ra tay, anh nghĩ rằng thằng chó Tôn Văn Đài bây giờ liệu có đứng đây nói mấy lời thừa thãi này với chúng ta không?”
Lục Chính Bình gật đầu: “Cũng đúng, nếu như là trước kia, ông ta sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/319160/chuong-6911.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.