Tiền Thành Hạo vươn tay bóp chặt cổ của Tôn Man Lị, đẩy bà ta vào sát cửa sổ.
Tiền Thành Hạo lạnh lùng hỏi: “Tôi muốn biết báo cáo này có phải thật không?
Sự tình đã đến nước này rồi, Tôn Man Lị cũng chỉ có thể nghiến rang nghiến lợi nói: “Không phải con ruột của ông thì đã làm sao?”
“Người đàn ông đó đã chết rồi, Ông có thể xem nó như con ruột mà nuôi dưỡng không phải là được rồi sao.”
“Dù sao những năm này dòng họ Tôn chúng tôi cũng không đối xử tệ với ông.”
"Ách!"
Tôn Man Lị vừa dứt lời, bàn tay của Tiền Thành Hạo đột nhiên dùng sức, nhấc bổng cả người của Tôn Man Lị lên khỏi mặt đất.
“Bà biết không? Thực ra, Tôi vẫn rất yêu cô”.
“Cô cần cái gì, tôi cho cô cái đó, nhưng mà cô thì sao, cô coi tôi là cái gì!?”
“Sau lưng tôi đi cùng thằng đàn ông khác, lại còn sinh một thằng con hoang làm tôi ghê tởm!”
“Tôi cuối cùng có lỗi với cô chỗ nào?”
Gầm!
Một tiếng gầm giận dữ vang vọng khắp cả căn phòng!
Tiền Gia Bình nằm trên mặt đất cũng không thể ngờ, người mẹ kế của hắn lại đi tằng tịu với người đàn ông khác, Hơn nữa còn sinh ra một đứa con hoang!
Vậy đứa con hoang đó là ai?
Là cậu hai hay là cậu ba?
Tôn Man Lị vừa giãy giụa, vừa chửi mắng Tiền Thành Hạo.
“Ông tưởng rằng tôi muốn ngủ cùng người đàn ông khác hay sao? Rõ ràng là bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/319124/chuong-6875.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.