hỉ cần là yêu cầu của Ngô Văn Đào, Ngô Chí Vinh đều sẽ đáp ứng.
Lúc này, Ngô Văn Đào đang đứng ngoài phòng làm việc.
Hắn lấy lọ thuốc nhỏ mắt trong túi ra, nhỏ hai giọt vào hốc mắt.
Sau đó, hắn ta ôm khuôn mặt sưng tấy bị Lý Phong đánh, khóc lóc bước vào phòng.
“Ông nội, ông nội, ông phải làm chủ cho cháu!”
Như thường lệ, Ngô Chí Vinh ngồi trấn tĩnh tại phòng làm việc, yên lặng đọc sách.
Vừa nghe tiếng khóc của Ngô Văn Đào, lão liền rối bời, vội vội vàng vàng đứng lên.
Lão đỡ Ngô Văn Đào ngồi xuống ghế sofa, vô cùng quan tâm hỏi: Cháu trai có việc gì vậy?”
“Ông nội, ông nhìn đi, mặt của cháu thành ra như thế nào rồi?”
Ngô Chí Vinh nhìn kĩ, đột nhiên kinh ngạc vô cùng: “Mặt của cháu sao mà sưng lên thế này? Mau nói cho ông biết, là ai đánh cháu thành thế này?”
“Ông nội, là một tên khốn nạn có tên Lý Phong”.
“Hắn không chỉ đánh cháu trước mặt nhiều người”.
“Mà hắn còn phế đi đôi tay tên vệ sĩ mà ông phái đến bảo vệ cháu rồi”.
“Ông nội tên khốn này trong mắt không có ai, hắn thậm chí còn không coi nhà họ Ngô chúng ta ra gì”.
“Cháu nói với hắn mấy lần rồi, ông là ông nội của cháu, nhưng ông biết hắn nói gì không?”
Mặt Ngô Chí Vinh càng ngày càng cau có.
Trong đôi mắt lão tỏa ra sát khí mãnh liệt.
Ngô Chí Vinh trầm giọng nói: “Cháu ngoan, nói hết những gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/319113/chuong-6864.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.