Coi trời bằng vung.
"Này! Cô kia, theo tôi lên lầu mau!"
Hống hách.
Không coi ai ra gì.
Tùy tiện.
Hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh.
Đây là Lỗ Vĩnh Hạc.
Trong lúc đang nói chuyện, thì Lỗ Vĩnh Hạc vươn tay ra định kéo tay Hứa Mộc Tình.
Nếu bây giờ không phải ở trong đám đông, thì hắn đã đặt tay lên đôi bồng đào kia rồi.
Hắn không còn nhịn được sự bứt rứt trong lòng nữa.
Đêm qua đã không thỏa mãn rồi, ban ngày lại còn phải chịu đựng nữa.
Bây giờ, hắn cảm thấy chỗ đó đã đau và sưng tấy khó chịu lắm rồi.
Hắn muốn làm!
Hắn muốn trút hết dục vọng của mình lên cơ thể Hứa Mộc Tình!
“Anh không được như vậy”, Liễu Bạch ôm bụng, vội vã đứng lên.
Tuy nhiên, anh ấy vừa mở miệng nói thì đã bị hai tên vệ sĩ lao tới đấm đá.
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi nhanh chóng tránh đi và lùi lại vài bước.
Hứa Mộc Tình hoảng sợ, cô chưa bao giờ nghĩ trên đời lại có người độc đoán như vậy.
Dám làm một điều quá đáng như vậy trước mặt bao người.
"Anh muốn gì? Tôi đâu có biết anh".
Hứa Mộc Tình nhìn Lỗ Vĩnh Hạc một cách cảnh giác.
Lỗ Vĩnh Hạc cười xấu xa: "Ngoài cô ra, trong này làm gì còn ai không biết tôi?"
Lỗ Vĩnh Hạc quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện không có người nào dám xông lên.
Ngay cả những người nhà họ Liễu đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/319104/chuong-6855.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.