“Trong xe không phải là đồ vật, mà là người!”
Hậu Thụy Niên: “Người?”
Hậu Thư Hạo: “Người nào?”
“Là, là...... là người nhà chúng ta”.
“Là tất cả những người chúng ta phái đi Đông Hải”.
“Bọn họ đều về rồi!”
“Mỗi người đem theo đặc sản của Đông Hải!”
“Áo liệm!”
Cuối cùng cũng nói ra được rồi.
Quản gia vừa nói xong, cả người ngồi sụp xuống đất!
Ông ta đi theo Hậu Thụy Niên hơn chục năm.
Ông ta rất rõ tình hình nội bộ gia tộc Hậu Thị.
Ông ta biết rằng.
Gia tộc Hậu Thị là một trong bốn đại thế gia ở thủ đô.
Xong rồi!
“Không thể được! Điều này không thể được!”
Kinh ngạc!
Không thể tin được!
Hậu Thư Hạo bật dậy, xoay người chạy ra ngoài cổng.
“Cậu chủ, giày của cậu!”, quản gia tay cầm giày chạy theo sau.
Ung dung khoan thai
Phong thái lịch lãm.
Lúc này.
Cậu chủ nho nhã làm gì có thời gian để ý đến những điều trên nữa.
Hắn chạy chân đất ra ngoài.
Chỉ nhìn thấy có chiếc xe đông lạnh đâm vào tường bao nhà họ.
Tài xế đã chạy rồi.
Cửa thùng xe đã mở.
Thùng xe phía sau toát ra luồng khí lạnh.
Ánh mắt thẫn thờ.
Hai con ngươi như muốn nhảy ra ngoài.
Nếu như bình thường, chiếc xe này có chở đầy thi thể đi nữa thì Hậu Thư Hạo cũng không để tâm.
Thế nhưng, hắn đứng ở thùng xe phía sau, liền nhìn thấy cái đầu hói của Đỉnh Lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/319068/chuong-6819.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.