Ngay khi Nghê Quang Văn xuất hiện, những ông lớn trong giới kinh doanh này đã giấu đi sự khinh bỉ và coi thường trong mắt. Các ông lớn đều mỉm cười với Nghê Quang Văn và chào hỏi hắn. Lúc này, Nghê Quang Văn đứng trước mặt Hứa Mộc Tình, hắn đưa tay ra. Nghê Quang Văn tin rằng Hứa Mộc Tình nhất định phải biết hắn. Bởi vì toàn bộ bữa tiệc này, không ai là không biết hắn! Tương tự, trong cái không gian rộng lớn này cũng không có ai dám đắc tội với hắn cả! Cho dù Hứa Mộc Tình có mắc chứng nghiện sạch sẽ đi nữa, thì cô cũng sẽ phải đưa tay ra thôi! Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình đã không làm như những gì Nghê Quang Văn nghĩ. Cô chỉ gật đầu với Nghê Quang Văn, mỉm cười, đáp lại bằng một câu rất đơn giản. Một nhân viên kinh doanh bên cạnh nhanh chóng nói nhỏ nhắc nhở Hứa Mộc Tình: "Giám đốc Hứa, cô nên bắt tay anh Nghê một chút đi chứ hả”. "Đúng đó, đúng đó, đó là phép lịch sự tối thiểu”. Trên khuôn mặt thanh tú và hoàn mỹ của Hứa Mộc Tình nở một nụ cười dịu dàng. "Xin lỗi, tôi không có thói quen bắt tay người khác”. Sau khi nói xong, Hứa Mộc Tình tìm cớ xoay người rời đi. Nghê Quang Văn đột nhiên hô lên: "Cô vẫn không biết tôi là ai đúng không?" Cô nhìn Nghê Quang Văn: "Vừa rồi tôi đã biết rồi”. Sắc mặt Nghê Quang Văn trở nên lạnh lùng, trong mắt hiện lên tia sắc bén, càng lúc càng dữ tợn hơn! Như một con hổ, hắn tiến lên vài bước, muốn dùng khí thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/319022/chuong-6773.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.