Trong mắt Lý Phong thì lại thành rất thô tục! Bẩn thỉu! “Giám đốc Hứa không ở đây, nói với anh cũng vậy”. “Tôi đến để nhắc nhở mấy người, nếu như bây giờ quỳ xuống! Dập đầu! Xin lỗi! Nhận thua!” “Ít nhất thì còn có thể giữ lại cái mạng”. “Tôi sẽ cho anh một con đường sống”. Hậu Thư Hạo mở miệng. Một ít nước bọt phun ra. Lý Phong nhẹ nhàng phẩy tay. Một cơn gió dữ dội thổi qua! Ngay lập tức! Hai đồng tử của Trương Tam, người vẫn luôn đứng sau lưng Hậu Thư Hạo giãn ra. Bóng hình của ông ta lóe lên, ngay lập tức đứng trước mặt Hậu Thư Hạo. Nhìn chằm chằm Lý Phong bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Lý Phong sắc mặt bình thản nói: “Đừng căng thẳng”. “Vừa nãy cậu đây nói nhiều quá, nước bọt bắn hết ra, nên tôi chỉ vẩy đi thôi”. Hậu Thư Hạo nắm chặt nắm đấm. “Anh...” Lý Phong dửng dưng nói: “Đứng dậy rồi, thì đừng ngồi xuống nữa”. “Mau chóng cút đi”. “Nếu như anh còn ngồi thêm một hai giây nữa, tôi sẽ không nhịn được mà ra tay đánh anh tàn phế đấy”. “Đường đường là thiên tài ngàn năm có một của nhà họ Hậu, lại bởi vì nói ra mấy câu ngu xuẩn mà bị người ta đánh cho tàn phế thì không hay lắm đâu nhỉ”. “Hừ!” Hậu Thư Hạo hừ lạnh một tiếng. Hắn cũng chả buồn tranh luận với Lý Phong. Thiếu hiểu biết! Ngu dốt! Ngông cuồng! Trong mắt Hậu Thư Hạo, Lý Phong chính là một kẻ ngu xuẩn cực độ. Hắn cảm thấy nhà họ Lý đổ quá nhiều tài nguyên để bồi dường một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/319009/chuong-6760.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.