"Chả nhẽ tôi không được trả thù sao!?" Người ở đầu dây bên kia không biết đã nói gì. Tuy nhiên, vẻ tức giận trên mặt Vi Thắng Nam ngày càng lộ rõ. Cuối cùng, cô ấy quá tức giận nên đã đập ngay chiếc điện thoại xuống đất. "Tôi sẽ không để yên chuyện này đâu!" Vi Thắng Nam quay đầu lại và nói với Nghê Quang Văn: "Chồng, anh ở đây yên tâm dưỡng thương đi”. "Em nhất định sẽ bắt được tên này, đến lúc đó, em sẽ để anh đích thân thẩm vấn hắn!" "Bà xã, em đừng tức giận. Em tức giận không tốt cho cơ thể đâu”. "Nào, ngồi đây, chúng ta nói chuyện nhé”. "Chỉ cần có em bên cạnh, anh sẽ không thấy đau nữa”. "Vâng”. Chỉ với một câu nói của Nghê Quang Văn, biểu cảm trên mặt Vi Thắng Nam lập tức thay đổi. Sự tức giận ban đầu. Lập tức biến thành vẻ mặt ngượng ngùng, tiến về phía giường bệnh. ... "Bộp!" Một chiếc điện thoại di động mới tinh nặng nề rơi xuống đất. "Thằng khốn!" Trong văn phòng, Vi Thắng Nam tức giận thở hổn hển! Vừa đi làm sáng nay, cô ấy đã gọi đi cả chục cuộc. Bình thường, mọi việc có thể được giải quyết dễ dàng chỉ với một cuộc điện thoại. Bây giờ lại chả có ai nhận điện thoại của cô ấy cả! Mà mọi chuyện càng như thế này, lửa giận trong lòng Vi Thắng Nam lại càng không thể nguôi ngoai. "Không coi ai ra gì nữa rồi!" "Thật sự là càng ngày càng quá quắt rồi!" "Chẳng lẽ tập đoàn Lăng Tiêu ở Thiên Môn, chỉ cần một tay là có thể che trời sao?" "Tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/319000/chuong-6751.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.