"Giờ cô ta đã bị chúng tôi nhốt lại”. "Nếu không đủ hai triệu trước mười một giờ tối nay”. "Chúng tôi sẽ bán cô ta cho Đảo Quốc, mỗi ngày cô ta sẽ phải tiếp hàng chục tên đàn ông!" “Tôi, tôi thực sự không biết cô ấy”, anh mắt Nghê Quang Vũ lộ ra vẻ lo lắng. "Nếu anh đã không quen thì thôi”. "Thực ra, chính người phụ nữ này đã yêu cầu chúng tôi đến tìm anh”. "Cô ta nói, anh chắc chắn là có tiền”. "Thật đáng tiếc, người phụ nữ này đã tin nhầm người rồi”. Vương Tiểu Thất nói xong, đem người lập tức xoay người rời đi. "Chờ một chút! Chờ một chút!" Nghê Quang Vũ nhanh chóng bước ra từ phía sau gian hàng. Ngay khi anh ấy bước ra khỏi quầy bánh, Lý Phong đứng cách đó không xa, đã phát hiện ra điểm khác biệt lớn nhất giữa Nghê Quang Vũ và Nghê Quang Văn. Chân! Sự khác biệt giữa Nghê Quang Vũ và Nghê Quang Văn nằm ở chân của họ. Chân phải của Nghê Quang Vũ bị què! Khi Nghê Quang Vũ bước đi, anh ấy có vẻ hơi vất vả. Chân phải của anh ấy rõ ràng đã bị chấn thương nặng. Vương Tiểu Thất lạnh lùng nhìn Nghê Quang Vũ: "Làm sao vậy?" "Không phải anh nói không biết người phụ nữ này sao?" "Đã không quen thì anh quan tâm đến cô ta làm gì?" Lời nói của Vương Tiểu Thất khá là ngổ ngáo. Nếu là người thường, e rằng lúc này đã run như cầy sấy rồi. Tuy nhiên, cái chân què của Nghê Quang Vũ đã gắng gượng đỡ lấy cơ thể run rẩy của anh ấy, anh ấy căn răng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318996/chuong-6747.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.