Để lại trên mặt ông ta một vệt máu. Diệp Hoằng Thắng sợ đến mức ngã lộn nhào. "Đừng! Đừng đến đây". Vương Tiểu Thất bước đến rút con dao đang cắm ở vách tường ra. "Ông yên tâm đi, lúc đến đây đại ca tôi dặn rồi. Hôm nay không giết người không đổ máu". Diệp Hoằng Thắng chỉ vào vết dao trên mặt mình nói: "Một dao vừa nãy của mày suýt chút nữa giết tao rồi đấy". "À, đại ca tôi nói ông không tính là người". "Máu trên mặt ông cùng lắm là máu lợn thôi". Vương Tiểu Thất đang bước về phía Diệp Hoằng Thắng, bỗng đứng khựng lại. Cậu ta liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ cười nói: "Nếu đã đến rồi thì ra đây đi". Vừa dứt lời, ngoài cửa sổ bỗng có một bóng đen lóe lên một cái, bước vào trong. Người đó vừa bước vào, nhiệt độ trong phòng lập tức giảm xuống. Đứng cách Vương Tiếu Thất không xa, là môt người đàn ông trung niên. Sừng sững đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng. Cả người ông ta tỏa ra sát khí sắc bén. Ông ta vừa nhìn thấy Vương Tiểu Thất liền nói: "Mày là Lý Phong?" "Không ngờ mày có thể phát hiện ra sự tồn tại của tao". "Có lẽ thiếu môn chủ đã coi thường thực lực của mày rồi". "Nhưng thực lực của mày cũng chỉ có thế mà thôi". Diệp Hoằng Thắng vội đứng lên, trốn sau lưng người đàn ông. "Ông mau giết chết ba người này cho tôi". "Giết một người tôi cho một triệu tệ. Ặc!" Diệp Hoằng Thắng còn chưa nói xong, cổ họng đã bị người đàn ông này bóp chặt lấy. Ánh mắt ông ta như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318984/chuong-6735.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.