"Nếu không, tất cả mọi người trong gia tộc các người sẽ phải đối mặt với những hậu quả không lường trước được đâu”. Vũ Khuynh Mặc lạnh lùng để lại một câu rồi quay người rời đi. Đối với cái nhà này. Căn phòng này. Và cả gia tộc này. Cô ta chả quyến luyến chút nào hết. Thế giới rộng lớn này, người có thể khiến cô ta hoài niệm. Chỉ có mỗi Lý Phong. "Choang!" Vũ Khuynh Mặc vừa rời đi. Thì Vũ Thế Huân vớ lấy một chiếc bình sứ trắng xanh trị giá vài triệu, đập nó xuống đất. Vũ Thế Huân nói với mấy vị trưởng lão: "Con hư tại cha, đây là lỗi của tôi, để tôi giải quyết!" Vũ Thạc đang đứng bên cạnh, khẽ đảo mắt. Hắn bước nhanh đến và thì thầm với Vũ Thế Huân. "Cháu nói cái gì!?" "Thằng oắt mà Lý Tấn và con chó đẻ đó sinh ra vẫn chưa chết sao !?" Nghe được tin này, sắc mặt của Vũ Thế Huân thay đổi rõ rệt! Đồng thời, trong mắt hiện lên vẻ tức giận không kiềm chế được. "Thì ra là thế! Thảo nào! Phản ứng của nó lại mạnh mẽ như vậy!" Vũ Thạc nói với Vũ Thế Huân rằng Lý Phong hiện đang ở Thiên Môn. Trong mắt Vũ Thế Huân, liên tục lóe lên ánh sáng sắc bén. "Vũ Thạc”. “Có cháu”, Vũ Thạc vẫy đuôi như một con chó pug. "Bác có nhiệm vụ cho cháu đây, cháu lập tức dẫn người đi giết thằng Lý Phong đó cho bác!" Vũ Thạc bên cạnh vội vàng bổ sung một câu, nói: "Bác, cháu không rõ lắm về thân phận thật sự của Lý Phong, chỉ là phỏng đoán thôi”. "Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318976/chuong-6727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.