"Một khi hai nhà thông gia, với khối óc của Hậu Thư Hạo và thực lực của chị năm, thì có thể bắt đầu từ Thành Hải, nhanh chóng chiếm được toàn bộ phía Nam thôi!" "Khi đó, gia tộc chúng ta…” "Ầm!" Vũ Thạc chưa kịp nói xong, thì cửa phòng khách đột nhiên bị đá tung ra. Mọi người đồng thời quay đầu nhìn sang, phát hiện Vũ Khuynh Mặc cùng với một đoàn tùy tùng xinh đẹp từ ngoài cửa phòng khách đi vào. "Chị năm đã về!" Vũ Thạc nhanh chóng đứng dậy, tươi cười đi tới. Vũ Thạc vừa đến gần, một người tùy tùng bên cạnh Vũ Khuynh Mặc đã tát Vũ Thạc một cái. "Bốp!" Cả phòng khách vang lên tiếng bạt tai giòn giã. "Đồ chó, cô dám đánh tôi à!" Vũ Thạc hét vào mặt người tùy tùng của Vũ Khuynh Mặc. "Người đâu! Lôi con bé láo toét này ra ngoài cho tao, đợi lúc nữa tao sẽ dạy cho nó biết thế nào là lễ độ!" "Bốp!" Một cái tát nữa! Cả hai bên mặt của Vũ Thạc đều bị người tùy tùng của Vũ Khuynh Mặc đánh sưng vù hết cả lên. Vũ Thế Huân vội vàng cười đi tới giải hòa: "Tiểu Mặc, đều là người nhà cả, con đừng phá không khí hòa thuận thế chứ”. "Khi ông cần tôi, thì ông nói rằng tôi là người nhà của ông sau đó sử dụng tôi như một công cụ”. "Khi không cần nữa, thì coi tôi chả khác nào một chậu cây trong vườn”. Mặt Vũ Khuynh Mặc không chút biểu cảm, toàn thân cô ta tỏa ra sự lạnh lùng làm người ta phải ớn lạnh. Vũ Thế Huân nhanh chóng giải thích: "Bố nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318935/chuong-6686.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.