Hậu Thư Hạo cười nói: “Anh biết gần đây em đang muốn xây dựng một dự án mới ở thành Thiên Môn”. “Nên đặc biệt vận chuyển một lô vật liệu xây dựng từ nước ngoài về”. “Lô vật liệu xây dựng này đều là hàng chất lượng tốt, tổng trị giá lên đến hơn năm tỷ!” Hậu Thư Hạo nở nụ cười rạng rỡ. Thật ra, nguyên liệu chứa trong các thùng hàng này đều là do tập đoàn Lăng Tiêu đặt mua từ nước ngoài về. Do Hậu Thư Hạo và Chu Minh Thiệu đã thông đồng với nhau để đánh tráo hàng hóa trên tàu chở hàng. Hậu Thư Hạo tự chi năm mươi triệu để mua một lô bê tông cứng. Bây giờ ở cảng phía bên Thành Hải, những thứ mà Âu Dương Diểu Diểu và các nhân viên nhận được chỉ là một đống đồ bỏ đi! Những vật liệu này có số lượng rất lớn lại không thể vứt bừa bãi. Chỉ đơn giản là tìm một nơi để lưu trữ chúng thôi cũng cần một không gian rất lớn, tốn rất nhiều nhân lực và phí lưu kho cũng rất nhiều! Nếu làm mất rồi còn phải chịu trách nhiệm pháp lý! Đống đồ bỏ đi này, nếu như dùng để lấp biển thì sẽ đem lại hiệu quả rất cao. Nhưng đáng tiếc là tập đoàn Lăng Tiêu không làm thế được! Bọn họ muốn xây cầu chứ không phải là lấp biển! Các nhân viên từ từ mở những thùng chứa hàng ra. Hậu Thư Hạo giống như hiến dâng vật quý, đứng ở trước những thùng hàng này. Mở bằng hai tay. Hắn, rạng rỡ. Nụ cười trên mặt hắn rạng rỡ như ánh nắng. Hắn, mong chờ. Mong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318923/chuong-6674.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.