Ngô Bình bước tôi rồi đạp gãy đùi ông ta, Lục Kình Ba kêu lên thảm thiết, đau đến mức rớt nước mắt.
“Ông muốn giết tôi nên giờ tôi sẽ xử ông”, Ngô Bình lạnh lùng giơ tay lên đập liên tục vào người ông ta rồi hạ một ám thủ cực mạnh.
Sau đó, anh nói: “Lục Kình Ba, tôi đã hạ năm ám thủ trong người ông. Nếu không được giải thì chúng sẽ lần lượt phát tác trong nửa tháng, đến lúc đó ông sẽ sống không bằng chết”.
Lục Kình Ba gào lên: “Diệp Huyền, mau nói cho cậu ta biết tôi là ai. Cậu ta mà dám làm gì tôi thì nhà họ Lục sẽ không tha cho cậu ta đâu”.
Diệp Huyền nhìn Lục Kình Ba như một tên điên rồi nói: “Lục Kình Ba, tôi thấy nhà họ Lục của ông không là gì đâu. Chỉ cần một câu nói của tôi thôi là cả nhà họ ông sẽ bị diệt ngay”.
Dứt lời, anh ta nói tiếp: “À, dù tôi cũng được gọi là công tử Thiên Kinh như ông, nhưng ông chưa hiểu hết về tôi đâu, về hỏi bố mình xem Diệp Huyền tôi là người như thế nào đi! Còn nữa, không ai có thể giải được ám thủ ấy cho ông đâu, nếu muốn sống thì nộp một tỷ cho mỗi ám thủ”.
Lục Kình Ba run sợ nhìn Ngô Bình, sau đó bảo đám đàn em cõng đi. Trước lúc đi, ông ta còn muốn chửi bới thêm vài câu, nhưng cuối cùng vẫn không dám lên tiếng.
Lúc này, Lý Long Thần nhìn sang hai người Lệ Bách Xuyên rồi nói: “Hai người đi đi”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318836/chuong-6587.html