Sau hơn mười năm khổ luyện, tốc độ phi kiếm của Diệp Huyên đã nhanh như ở ngoài.
Ra khỏi vực sâu thời không, Diệp Huyên nhẩm niệm, kiếm đột nhiên xuất hiện ở nơi cách xa vạn trượng.
Nhìn kiếm Thanh Huyên cách xa vạn trượng, khoé miệng Diệp Huyên nhếch lên, nụ cười dần lan ra, cuối cùng hắn không nhịn được bật cười lớn tiếng.
Tốc độ phi kiếm hiện tại của hắn đã nhanh hơn trước ít nhất mấy lần.
Nếu bây giờ để hắn đối đầu với Vô Tâm Cảnh, hắn hoàn toàn tự tin có thể giết được đối phương trong một giây, cho dù đối phương có phòng bị cũng vậy!
Vô địch rồi.
Diệp Huyên bật cười ha hả.
Lúc này Tiểu Tháp lên tiếng: “Tiểu chủ, ta dám dùng đầu của chủ nhân để thề, chắc chắn người không thể ngầu được quá ba giây”.
Nụ cười của Diệp Huyên cứng lại: “Tiểu Tháp, ngươi ngông cuồng lắm rồi đấy nhé! Bây giờ ngươi thật sự không coi phụ thân ra gì rồi à?”
Tiểu Tháp nghiêm nghị đáp: “Ta vẫn rất tôn trọng chủ nhân mà. Với lại, ta đã được Thiên Mệnh tỷ tỷ cải tạo rồi…”
Diệp Huyên lắc đầu.
Chết tiệt, Tiểu Tháp này sớm muộn gì cũng bị phụ thân đánh nát cho coi!
Hắn còn không dám mang Thanh Nhi ra để uy hiếp phụ thân, mà Tiểu Tháp này lại ngày nào cũng muốn mang Thanh Nhi ra lên mặt với ông ấy, đúng là càng ngày càng tiến xa hơn trên con đường đi đến với cái chết.
Diệp Huyên mặc kệ Tiểu Tháp, đi ra khỏi nó rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318825/chuong-6576.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.