Thời khắc này, hai người dường như đã quên đi tất cả mọi thứ, tất cả những việc trước kia đều là phông nền, còn bọn họ chính là diễn viên chính duy nhất.
Ai cũng không rời xa ai.
Năm ngón tay đan vào nhau, đan xen với thâm tình và tình yêu của cuộc đời này.
Chỉ có điều, bên ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa liên hồi.
Lúc đầu, cả hai người đều quá nhập tâm, dường như có một loại cảm giác điên cuồng đến mức không muốn quan tâm đến những thứ khác, nó thôi thúc họ bỏ hãy lại tất cả mọi thứ về phía sau.
Nhưng, khi tiếng gõ cửa cứ vang hết lần này đến lần khác.
Hai người cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại được phần nào, họ dừng động tác lại.
Cô nghĩ có thể là Tư Mặc và Niệm Khanh tỉnh lại nên đang đi tìm cô khắp nơi. Nam Khuê vội vàng mặc lại quần áo, sửa lại đầu tóc của mình để cho dáng vẻ của bản thân nhìn có vẻ bình thường nhất có thể.
Nhưng đôi môi của Lục Kiến Thành vẫn lưu luyến trên cổ cô, hai tay anh vòng qua chiếc eo thon thả của cô, ôm chặt lấy cô.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói thì thầm khe khẽ: “Này, rõ ràng là em nghe thấy có tiếng động mà, hình như là cha mẹ đó, sao họ lại không mở cửa?”
“Em trai, em đợi đã, để anh gõ cửa thêm lần nữa, có thể là cha mẹ không nghe thấy đó.”
Tiểu Tư Mặc lại gõ cửa một lần nữa, đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318812/chuong-6563.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.