Thế nhưng, anh vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.
Không chỉ vậy, ngay cả đôi mắt đó cũng luôn bình tĩnh.
Nam Khuê chợt cảm thấy cả người như bị hắt một chậu nước lạnh, trong lòng càng lạnh lẽo hơn.
Cô đã làm tới chuyện này, thế nhưng, hình như anh vẫn thờ ơ.
Từ trước đến nay cô là một người sống nội tâm hay ngại ngùng, vì anh, đây đã là mức độ lớn nhất mà cô có thể làm.
Thế nhưng, hình như vẫn không được.
Có vẻ như cô thực sự đã làm tổn thương anh rất nhiều.
Chợt, cuối cùng cô không thể kìm nén được cảm xúc của mình, trực tiếp ôm Lục Kiến Thành thấp giọng khóc lên.
Vừa khóc, vừa nức nở nhẹ nhàng.
Tiếng rên rỉ trầm thấp mềm mại kia trong căn phòng yên tĩnh đều truyền đến lỗ tai Lục Kiến Thành, làm cho anh đau lòng muốn chết.
“Xin lỗi, Kiến Thành, thực xin lỗi!”
"Anh trách em đi, anh muốn đánh em, muốn mắng em, muốn đối với em như thế nào cũng được, chỉ đừng không để ý tới em được không?"
"Anh vừa không để ý tới em, em sẽ cảm thấy thật khó chịu."
Thấy cô khóc đến nỗi thương tâm như vậy, cuối cùng Lục Kiến Thành cũng không đành lòng nữa.
Anh đưa tay ra, cưng chiều xoa xoa tóc cô: "Không phải anh không để ý tới em.”
"Nhưng mà..." Nam Khuê ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt vẫn còn nước mắt nhìn về phía anh: "Em đã làm như vậy rồi, anh không có bất kỳ phản ứng nào với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318809/chuong-6560.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.