Diệp Huyên tiếp tục: “Cũng đừng đặt kỳ vọng lên ta. Ta không liên lạc được với muội muội, nếu đối phương không chủ động dùng kiếm Thanh Huyên đi tìm thì muội ấy cũng sẽ không ra tay, hiểu chứ?"
Phàm Giản hỏi: “Muội muội của Diệp công tử hiện đang ở đâu?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Không biết”.
Sau đó hắn rời đi.
Đúng lúc ấy, một luồng khí tức khủng khiếp bỗng ùa ra từ trong cửa đá.
Những người có mặt rối rít ngẩng lên.
Diệp Huyên dừng lại, cảm thấy đau đầu.
Bà mẹ!
Còn không cho thời gian để chuẩn bị nữa!
Rõ ràng là muốn đẩy người khác vào chỗ chết mà!
Lúc này, cánh cửa đá mở ra, để một người đàn ông trung niên xuất hiện. Người này khoác áo gấm, vừa bước ra đã khiến thời không khắp đất trời trở nên nhạt nhòa.
Sắc mặt những người khác đanh lại khi thấy vậy.
Người đàn ông nhìn xuống bọn họ, mỉm cười hỏi: “Ai là người giết ông lão ban nãy?"
Tất cả đồng loạt nhìn Diệp Huyên.
Diệp Huyên đen mặt, chửi thầm một vạn câu đờ mờ trong lòng.
Ánh mắt người đàn ông đặt trên người Diệp Huyên một hồi, đoạn lại nhìn những người khác: “Các ngươi không đùa chứ?"
Bọn họ lắc đầu lia lịa.
Diệp Huyên: “…”
Người đàn ông lại quan sát Diệp Huyên hồi lâu, sau đó khẽ cười: “Trông ngươi không thể nào giết được người ở Vô Tâm Cảnh”.
Diệp Huyên cau mày: “Vô Tâm Cảnh?"
Người đàn ông gật đầu: “Cảnh giới nơi chúng ta ở”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318807/chuong-6558.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.