Diệp Huyên im lặng.
Quả thật là vậy, giống như Tuyết Linh Lung nói, nếu hắn không gặp Thanh Nhi, cha và đại ca, hắn cũng không thể tin nổi, thế gian này còn có người mạnh hơn Tuyết Sơn Vương và Cổ Sầu!
Theo như hiện giờ, Cổ Sầu và Tuyết Sơn Vương này đã là mức độ cao nhất của Mệnh Tri Cảnh rồi!
Đáng tiếc, Thanh Nhi là tồn tại ngoài Mệnh Tri!
Tuyết Linh Lung lại nói: “Cho dù là Cổ Sầu hay tiên tổ, bọn họ đều là Mệnh Tri Cảnh, ta cũng là Mệnh Tri Cảnh…”
Nói đến đây, nàng ta lắc đầu gượng cười: “Nhìn thấy hai người bọn họ, ta mới biết mình yếu ớt cỡ nào, loại như chúng ta, căn bản không xứng là Mệnh Tri!”
Diệp Huyên cười nói: “Bị đả kích?”
Tuyết Linh Lung nhìn về phía Diệp Huyên: “Chẳng lẽ ngươi không có suy nghĩ gì sao?”
Diệp Huyên hơi nghi ngờ: “Suy nghĩ gì?”
Tuyết Linh Lung hơi tức giận: “Nhìn thấy người khác lợi hại như vậy, ngươi không có xíu xiu tự ti và mặc cảm nào sao?”
Diệp Huyên cảm thấy không tài nào hiểu được: “Bọn họ lợi hại là chuyện của bọn họ, vì sao ta phải tự ti và mặc cảm? Đầu óc ngươi có vấn đề à?”
Sắc mặt Tuyết Linh Lung cứng đờ.
Diệp Huyên lại nói: “Ngươi đừng so với người khác, bởi vì người so với người sẽ tức chết người!”
Tuyết Linh Lung lạnh nhạt nói: “Ngươi không có gì theo đuổi sao?”
Diệp Huyên không biết nói gì cho phải: “Ngươi nghĩ ta phải theo đuổi cái gì? Vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318791/chuong-6542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.