Sau đó, anh sẽ hạnh phúc lau hết nước mắt, mỉm cười nói: “Không khóc, không khóc nữa!”
Thế nhưng, anh cứ đợi, cứ đợi mãi!
Đợi thế nào cũng không đợi được cô tỉnh lại.
Cô cứ như vậy, mãi mãi nhắm mắt nằm yên ở đó.
Mà Lục Kiến Thành bên này, đang tham lam ngắm nhìn cô, muốn khắc sâu hình ảnh cô vào tâm trí.
Suốt quãng đời còn lại của mình, anh hy vọng mình có thể mãi mãi ghi nhớ bóng hình của cô mà không cần ảnh.
Anh hy vọng, chỉ cần nhớ đến cô, cô nhất định sẽ xuất hiện trong tâm trí anh.
Cho nên, anh nhất định phải nghiêm túc ngắm nhìn, khắc sâu hình ảnh cô vào trái tim!
Phải nhìn thật kĩ.
Lại nhìn kĩ thêm nữa.
Mười phút sau, Chu Tiễn Nam đang định gõ cửa.
Đột nhiên, cánh cửa bên trong mở ra.
Lần này, Lục Kiến Thành rất đúng giờ.
Rất nhanh, “Nam Khuê” được đưa đến nhà tang lễ, sau đó được đưa vào quan tài, bên trong, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong.
Vòng hoa trắng, lớp từng lớp.
Lục Kiến Thành không hề di chuyển, anh chỉ đứng cạnh quan tài của “Nam Khuê”.
Theo quy định, quan tài sẽ được đặt ở nhà tang lễ trong hai hoặc ba ngày sau sẽ được chôn cất.
Thế nhưng, Lục Kiến Thành nhất quyết phải trông coi "Nam Khuê"!
Suốt bảy ngày, bảy đêm, anh không hề chợp mắt chút nào.
Vân Thư thương anh, vừa ôm con trai vào lòng, vừa khóc: “Kiến Thành, con ơi, cơ thể con bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318755/chuong-6506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.