Chu Tiễn Nam đưa tay chỉ về phía chuyên viên trang điểm đứng bên cạnh.
Suy nghĩ một hồi, Lục Kiến Thành vẫn là đưa chiếc váy trên tay mình cho chuyên viên trang điểm.
Đồng thời anh cũng nói: “Vậy nhờ cô, đây là size của cô ấy, nhất định phải mặc cho cô ấy thật đẹp.”
Chuyên viên trang điểm cung kính nhận chiếc váy bằng cả hai tay: “Tổng giám đốc Lục, xin anh yên tâm, đây là nghề của tôi, tôi nhất định sẽ kiến anh hài lòng.”
Khoảng hơn mười phút sau.
“Nam Khuê” mặc trên người chiếc váy đỏ, yên lặng tiếp tục nằm trên giường.
Điều đặc biệt là với cách trang điểm và chiếc váy đỏ ấy, cô nằm ở đó, vô cùng xinh đẹp.
Khuôn mặt hồng hào, có chút ửng đỏ.
Giống như đang chìm vào giấc ngủ.
Thực sự, thực sự giống như công chúa ngủ trong rừng.
Nhưng rất rõ ràng, cô ấy không còn thở nữa.
“Rất đẹp, cảm ơn cô!”
Khi nhìn thấy Nam Khuê trước mặt mình, Lục Kiến Thành hết sức ngạc nhiên và hài lòng.
“Tổng giám đốc Lục hài lòng là tốt rồi, xin chia buồn với anh!”
Sau đó, mọi người đều lần lượt rời khỏi phòng.
Ngoài “Nam Khuê”, trong phòng chỉ còn lại Lục Kiến Thành và Chu Tiễn Nam.
“Mọi việc đều chuẩn bị xong cả rồi, người của nhà tang lễ đang chờ phía dưới, đến giờ đi rồi.” Chu Tiễn Nam nói.
Lúc này, Lục Kiến Thành không thể làm gì được nữa, nhưng anh thực sự không nỡ.
Khuê Khuê của anh sắp rời xa anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/318753/chuong-6504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.